QUẺ XĂM QUAN ÂM SỐ 78 - XĂM THƯỢNG

1. Lá xăm

Quẻ xăm background

Cung Ngo

冷水末燒白涕湯
不寒不熱有温凉
要行天下無他事
為有身中百藝強

Lãnh thủy vị thiêu bạch thế thang
Bất hàn bất nhiệt hữu ôn lương
Yếu hành thiên hạ vô tha sự
Vi hữu thân trung bá nghệ cường

Nước chưa đem nấu nóng được không
Chẳng lạnh chẳng sôi chỉ ấm nồng
Trăm nghề khéo léo ta có được
Ra đời làm việc lộ hanh thông

Bình Thường LàmViệc. Phàm việc gì đều do hòa khí sanh tài.

2. Giải xăm

Kẻ tù được thả,
Bịnh gặp thuốc hay.
Cầu tài mưu vọng
Nhờ có quí nhơn.

Nghĩa là: Tù nhân được tha, Bệnh gặp thuốc tài. Cầu tài mưu tính, Qúi nhân chỉ dùm

Giải quẻ: Gia đạo an, Tự thân cát, Cầu tài toại, Giao dịch thành, Hôn nhân hợp, Người đi tới, Tìm người trể, Điền vụ thất, Lục súc vượng, Kiện tụng tan, Di dời đại cát, Vật mất tìm có, Bệnh an, Phong thủy đại cát lợi.

Tích cổ: Lâm Đồng Cứu Giá:

Đời vua Tùy Văn Đế, Đường Vương là Lý Uyên vào triều yết kiến. Thái tử lúc này là Dương Quảng, nhìn thấy vợ của Lý Uyên là Đậu Thái Chân rất xinh đẹp, liền giở trò trêu ghẹo. Lý Uyên biết được, tức giận nhưng không dám nói, lại sợ Dương Quảng sẽ mưu hại mình, bèn mượn cớ từ quan, chuẩn bị trở về quê hương ở Thái Nguyên. Dương Quảng không cam lòng, sai quân lính đi truy sát, mấy lần đều không ra tay được, vì thế Dương Quảng đích thân dẫn quân sĩ, lấy than bôi lên mặt, cải trang thành bọn cướp đường, định giết Lý Uyên ở Lâm Đồng.

Hôm đó, Lý Uyên cùng gia quyến đến sườn Thực Thụ trên núi Lâm Đồng, thì vừa giữa trưa. Hai người con trai của Lý Uyên là Lý Đạo Tông và Lý Kiến Thành đi vào trong rừng, bỗng thấy trong rừng có tiếng hô lớn, chỉ thấy vô số tên cướp mặt mũi đen nhẻm, tay cầm thương cầm búa chặn đường, quát lớn: "Con đường này là do ta mở, cây cối này là do ta chặt, muốn đi qua đường này phải trả tiền mãi lộ!" Lý Kiến Thành kinh hãi, quay ngựa chạy về. Còn Lý Đạo Tông quát rằng: "Bọn chó đáng chết, nhà ta là Lý phủ ở Lũng Tây, dám đến cản đường sao!" Nói rồi rút đao ra chém liền. Lý Kiến Thành chạy về nói với cha là Lý Uyên rằng: "Cha, không xong rồi! Phía trước có bọn cướp rất mạnh." Lý Uyên gọi gia tướng lấy cây Phương thiên họa kích, lại lệnh cho Lý Kiến Thành bảo vệ gia quyến, định đi lên phía trước xem xét. Nào ngờ phía sau cũng có bọn cướp tiến đến.

Thực do ý trời, lúc đó Tần Quỳnh (? – 638) cũng vừa đi tới, do đi đường mệt mỏi, định đến nghỉ chân trong miếu Ngũ Viên. Bỗng nghe tiếng sát khí vang trời, lấy làm lạ, bèn thúc ngựa chạy đến giữa núi, thì thấy dưới chân núi khói bụi mù mịt, tiếng hô giết vang dậy. Tần Quỳnh ghìm ngựa quan sát kỹ, thì thấy vô số kẻ cướp đang vây một tốp quan binh, đang đánh nhau chí mạng. Tần Quỳnh vội thúc ngựa lao theo thế núi phi xuống, quát lớn: "Bọn giặc chó chớ cậy sức mạnh, hãy xem cái giản của ta đây!" Nghe tiếng quát sấm sét, bọn cướp hết sức kinh hãi, nhưng nhìn lại thấy chỉ có một người, thì không thèm để tâm, dăm ba tên cướp chạy đến đối địch với Tần Quỳnh. Tần Quỳnh vung cây giản lên, mấy tên cướp chết ngay lập tức.

Bọn cướp thấy vậy toan bỏ chạy, Tần Quỳnh thấy tên cướp che mặt bằng tấm lụa xanh có vẻ như tên cầm đầu, liền nhằm vào mặt đâm một nhát. May là Dương Quảng nhanh tay nhanh mắt né được, cây giản chỉ đâm trúng vai. Dương Quảng đau quá thét lên một tiếng lớn, thúc ngựa bỏ chạy.

Tần Quỳnh bắt được một tên tra hỏi: "Các ngươi là giặc cướp phương nào, sao dám cướp người nhà quan?" Người đó biết Tần Quỳnh uy mãnh, vội nói: "Xin ông tha mạng! Chỉ vì thái tử Lý Quảng và Đường Công Lý Uyên bất hòa, muốn sát hại ông ấy. Người mà ông vừa làm bị thương, chính là Đông cung thái tử. Xin ông tha mạng!" Tần Thúc Bảo kinh hãi toát mồ hôi, liền nghĩ: Đây là chỗ thị phi, lúc này mà không đi, thì còn đợi lúc nào. Bèn nhảy lên ngựa, chạy về phía trước.

Lý Uyên thấy vị hảo hán ra tay giúp đỡ, giúp người nhà mình thoát khỏi miệng hùm, liền thúc ngựa chạy lên để tạ ơn, không dè người này lại thúc ngựa chạy mất. Chạy được hơn mười dặm, Tần Quỳnh thấy Lý Uyên cứ đuổi theo không chịu dừng, chỉ có cách quay đầu lại nói: "Đường Công đừng đuối nữa, tiểu nhân họ Tần tên Lượng!" Rồi thúc ngựa chạy như bay.